KINH THÁNH

¡¡

¡¡

  SÁCH TIÊN TRI HABACUC (Kha-ba-c¨²c)

(Nguồn copy : https://giotregiaoxutando.wordpress.com/)

¨C Chương 01 ¨C

 

T¨ºn s¨¢ch

 

1 Lời sấm ngôn sứ Kha-ba-c¨²c đã nhận được qua thị kiến.

 

I. Cuộc Ðối Thoại Giữa Ngôn Sứ V¨¤ Thi¨ºn Ch¨²a

 

Lời ph¨¤n n¨¤n thứ nhất của ngôn sứ: Sự công ch¨ªnh suy tho¨¢i

 

2 Cho đến bao giờ, lạy Ðức Ch¨²a,

 

con k¨ºu cứu m¨¤ Ng¨¤i chẳng đo¨¢i nghe,

 

con la l¨ºn: ¡°Bạo t¨¤n!¡± m¨¤ Ng¨¤i không cứu vớt?

 

3 Sao Ng¨¤i bắt con phải chứng kiến tội ¨¢c ho¨¤i,

 

c¨°n Ng¨¤i cứ đứng nh¨¬n cảnh khổ đau?

 

Trước mắt con, to¨¤n l¨¤ cảnh ph¨¢ ph¨¢ch, bạo t¨¤n,

 

chỗ n¨¤o cũng thấy tranh chấp v¨¤ cãi cọ.

 

 

4 V¨¬ thế, Luật không được tuân giữ,

 

công lý chẳng c¨°n thấy xuất hiện,

 

v¨¬ kẻ gian ¨¢c bủa vây người công ch¨ªnh

 

n¨ºn chỉ c¨°n thứ công lý vạy vọ.

 

Sấm ngôn đầu ti¨ºn: Dân Can-đ¨º, một tai hoạ Ðức Ch¨²a gửi đến

 

5 Hãy đưa mắt nh¨¬n xem c¨¢c dân tộc, hãy kinh ngạc sững sờ,

 

v¨¬ ch¨ªnh v¨¤o thời c¨¢c ngươi, Ta sắp l¨¤m một việc,

 

một việc m¨¤ c¨¢c ngươi sẽ chẳng tin, nếu c¨® ai kể lại.

 

6 N¨¤y Ta khiến cho dân Can-đ¨º nổi l¨ºn,

 

một dân hung hăng t¨¤n bạo;

 

n¨® rảo khắp miền đất rộng m¨ºnh mông

 

để chiếm đoạt nh¨¤ cửa không phải của m¨¬nh.

 

7 N¨® thật l¨¤ đ¨¢ng kinh đ¨¢ng sợ

 

n¨® d¨´ng sức mạnh m¨¤ ¨¢p đặt công lý v¨¤ oai phong.

 

8 Ngựa chiến của n¨® chạy nhanh hơn lo¨¤i b¨¢o,

 

ch¨²ng nhanh nhẹn hơn s¨®i ban chiều;

 

kỵ mã của n¨® từ xa ph¨®ng tới,

 

bay nhanh như phượng ho¨¤ng lao xuống bắt mồi.

 

9 Ch¨²ng k¨¦o đến c¨´ng nhau cướp ph¨¢,

 

mặt hầm hầm như thể gi¨® đông,

 

gom t¨´ binh tựa hồ đống c¨¢t.

 

10 Ш¢m dân ấy chế nhạo c¨¢c vua, biến c¨¢c thủ lãnh n¨ºn tr¨° cười.

 

N¨® coi thường mọi th¨¤nh tr¨¬ ki¨ºn cố

 

v¨¤ đắp ụ đ¨¢nh chiếm c¨¢c th¨¤nh.

 

11 Bấy giờ tựa như cơn gi¨®, n¨® ¨´a đến v¨¤ bay đi.

 

Tội của n¨® l¨¤ coi sức mạnh của m¨¬nh như thần như th¨¢nh.

 

Lời ph¨¤n n¨¤n thứ hai của ngôn sứ: Kẻ ¨¢p bức đ¨°i tiền hối lộ

 

12 Từ muôn thuở, Ng¨¤i chẳng l¨¤ Ðức Ch¨²a,

 

l¨¤ Thi¨ºn Ch¨²a con thờ, l¨¤ Ðức Th¨¢nh của con,

 

l¨¤ Ðấng Bất Tử sao?

 

Lạy Ðức Ch¨²a, ch¨ªnh v¨¬ để x¨¦t xử m¨¤ Ng¨¤i đã đặt dân ấy l¨ºn.

 

Lạy Ðức Ch¨²a l¨¤ đ¨¢ tảng, ch¨ªnh v¨¬ để thi h¨¤nh ¨¢n phạt

 

m¨¤ Ng¨¤i đã cho n¨® được mạnh sức.

 

13 Mắt của Ng¨¤i thật qu¨¢ tinh tuyền

 

không thể chịu được điều gian ¨¢c,

 

Ng¨¤i không thể nh¨¬n xem cảnh khốn c¨´ng,

 

tại sao Ng¨¤i cứ đứng nh¨¬n quân phản bội, sao Ng¨¤i lặng thinh

 

khi kẻ gian ¨¢c nuốt trửng người ch¨ªnh trực hơn m¨¬nh?

 

14 Ng¨¤i xử với con người như với c¨¢ biển,

 

như côn tr¨´ng không người trông coi.

 

15 N¨® thả câu bắt hết, tung lưới chụp lấy tất cả,

 

n¨® quăng ch¨¤i gom lại. V¨¬ thế, n¨® hân hoan vui mừng.

 

16 N¨® dâng lễ tế cho lưới, n¨® đốt hương k¨ªnh ch¨¤i.

 

Ch¨ªnh nhờ những thứ ấy

 

n¨® được những phần ăn b¨¦o bở v¨¤ lương thực dồi d¨¤o.

 

17 C¨® phải v¨¬ thế n¨® tuốt gươm không ngừng t¨¤n s¨¢t c¨¢c dân tộc

 

chẳng một ch¨²t x¨®t thương.

 

¨C Chương 02 ¨C

 

Sấm ngôn thứ hai: Người công ch¨ªnh sẽ được sống nhờ l¨°ng th¨¤nh t¨ªn

 

1 Tôi sẽ ra đứng ở ch¨°i canh, đứng g¨¢c tr¨ºn tường luỹ

 

canh chừng xem Người n¨®i với tôi điều g¨¬

 

v¨¤ đ¨¢p lại nỗi bất b¨¬nh của tôi ra sao!

 

2 Ðức Ch¨²a trả lời v¨¤ n¨®i với tôi: ¡°Hãy viết lại thị kiến

 

v¨¤ khắc v¨¤o tấm bia cho ai nấy đọc được xuôi chảy.

 

3 Ш® l¨¤ một thị kiến sẽ xảy ra v¨¤o thời ấn định.

 

N¨® đang tiến nhanh tới chỗ ho¨¤n th¨¤nh,

 

chứ không l¨¤m cho ai thất vọng.

 

Nếu n¨® chậm tới, th¨¬ cứ đợi chờ,

 

v¨¬ thế n¨¤o n¨® cũng đến, chứ không tr¨¬ hoãn đâu.

 

4 N¨¤y đây, ai không c¨® tâm hồn ngay thẳng sẽ ngã gục,

 

c¨°n người công ch¨ªnh th¨¬ sẽ được sống,

 

nhờ l¨°ng th¨¤nh t¨ªn của m¨¬nh.¡±

 

II. Những Lời Ch¨²c Dữ Cho Kẻ Áp Bức

 

5 Quả thật, thứ rượu ấy đưa tới phản bội,

 

kẻ ngạo mạn ấy chẳng đạt th¨¤nh công.

 

N¨® to¨¢c họng ra như âm phủ,

 

n¨® như thần chết chẳng bao giờ thoả thu¨º.

 

N¨® quy tụ mọi dân đến b¨ºn cạnh,

 

tập hợp mọi nước tới quanh m¨¬nh.

 

6 Nhưng tất cả c¨¢c dân 𨮠lại chẳng v¨ª von châm chọc,

 

chẳng đặt v¨¨ chế nhạo n¨® sao? Ch¨²ng n¨®i:

 

Những lời ch¨²c dữ

 

I

 

Khốn thay kẻ vơ v¨¦t những thứ không phải của m¨¬nh

 

¨C cho mãi tới khi nao?

 

Khốn thay kẻ giữ đầy m¨¬nh của người ta cầm cố!

 

7 N¨¤o c¨¢c kẻ cho ngươi vay mượn

 

lại chẳng bất th¨¬nh l¨¬nh đứng l¨ºn,

 

c¨¢c kẻ hối lộ ngươi lại không tỉnh ngộ?

 

Bấy giờ ngươi sẽ l¨¤ m¨®n mồi ngon cho ch¨²ng.

 

8 Bởi v¨¬ ch¨ªnh ngươi đã cướp b¨®c bao dân tộc,

 

n¨ºn những dân c¨°n lại sẽ cướp b¨®c ngươi,

 

v¨¬ ngươi đã đổ m¨¢u người đồng loại,

 

đã t¨¤n ph¨¢ th¨¤nh thị đất đai v¨¤ mọi dân cư trong th¨¤nh.

 

II

 

9 Khốn thay kẻ gian tham bớt x¨¦n,

 

chiếm của bất công cho nh¨¤ m¨¬nh,

 

để l¨¤m tổ cho m¨¬nh tr¨ºn cao hầu tho¨¢t khỏi tai hoạ.

 

10 Như thế l¨¤ ngươi đã quyết định điều ô nhục cho nh¨¤ m¨¬nh,

 

ngươi ti¨ºu huỷ nhiều dân n¨ºn th¨¤nh người đắc tội,

 

11 v¨¬ đ¨¢ chân tường cũng phải k¨ºu l¨ºn

 

v¨¤ đ¨°n tay gỗ sẽ trả lời cho n¨®.

 

III

 

12 Khốn thay kẻ lấy xương m¨¢u xây th¨¤nh,

 

lấy bất công dựng phố.

 

13 C¨¢c dân vất vả để l¨¤m mồi cho lửa thi¨ºu,

 

c¨¢c nước kiệt quệ m¨¤ chẳng được ¨ªch g¨¬,

 

𨮠chẳng phải l¨¤ do Ðức Ch¨²a c¨¢c đạo binh sao?

 

14 Quả thật, sự hiểu biết Ðức Ch¨²a quang vinh

 

sẽ tr¨¤n ngập cõi đất

 

cũng như nước lấp đầy l¨°ng biển.

 

IV

 

15 Khốn thay kẻ chuốc rượu cho anh em m¨¬nh,

 

kẻ pha chất độc l¨¤m cho n¨® say sưa, để thấy n¨® trần truồng.

 

16 Ngươi đã thấm nhục nhã, chứ không phải vinh quang.

 

Ðến lượt ngươi, ngươi phải uống v¨¤ để lộ của quý ra.

 

Ðức Ch¨²a sẽ lại gi¨¢ng xuống ngươi ch¨¦n thịnh nộ,

 

nỗi ô nhục sẽ thay thế vinh quang của ngươi.

 

17 Quả thật, bạo lực ở Li-băng sẽ bao phủ lấy thân ngươi.

 

Thấy s¨²c vật bị giết, ngươi sợ hãi b¨¤ng ho¨¤ng,

 

v¨¬ ngươi đã l¨¤m đổ m¨¢u người đồng loại,

 

đã t¨¤n ph¨¢ th¨¤nh thị đất đai v¨¤ dân cư trong th¨¤nh.

 

V

 

18 Tượng tạc c¨® ¨ªch lợi g¨¬ đâu m¨¤ phải tốn công tạc ra n¨®?

 

Tượng đ¨²c v¨¤ những tr¨° gạt gẫm ¨ªch lợi g¨¬ m¨¤ người thợ phải tin

 

để l¨¤m ra những tượng câm n¨ªn?

 

19 Khốn thay kẻ n¨®i với kh¨²c gỗ: ¡°Chỗi dậy đi!¡±

 

v¨¤ n¨®i với h¨°n đ¨¢ câm lặng: ¡°Thức dậy n¨¤o!¡±

 

N¨® c¨® thể dạy được chi? N¨¤y, n¨® tuy được mạ v¨¤ng mạ bạc,

 

nhưng không một ch¨²t sinh kh¨ª nơi m¨¬nh.

 

20 C¨°n Ðức Ch¨²a, Người ngự trong th¨¢nh điện,

 

to¨¤n thể cõi đất, hãy thinh lặng trước nhan Người!

 

¨C Chương 03 ¨C

 

III. Cầu Xin Ðức Ch¨²a Can Thiệp

 

1 Lời cầu nguyện của ngôn sứ Kha-ba-c¨²c, theo điệu Ai ca.

 

2 Lạy Ðức Ch¨²a, con đã nghe truyền tụng về Ng¨¤i,

 

công tr¨¬nh Ng¨¤i, lạy Ðức Ch¨²a, l¨°ng con k¨ªnh sợ!

 

Qua mọi thời, xin cho t¨¢i diễn công tr¨¬nh ấy.

 

Qua mọi thời, xin l¨¤m cho thi¨ºn hạ được tường!

 

Trong cơn thịnh nộ, xin Ng¨¤i nhớ x¨®t thương.

 

3 N¨¤y Thi¨ºn Ch¨²a tự miền T¨º-man ngự gi¨¢,

 

tự n¨²i Pa-ran, k¨¬a Ðức Th¨¢nh quang lâm.

 

B¨®ng uy phong rợp ch¨ªn tầng trời,

 

câu ch¨²c tụng vang mười phương đất.

 

4 Ch¨²a rực rỡ kh¨¢c n¨¤o ¨¢nh s¨¢ng,

 

mở đôi tay toả chiếu h¨¤o quang,

 

nơi 𨮠ẩn t¨¤ng quyền năng Ch¨²a.

 

5 Ôn dịch đi mở lối cho Người;

 

sốt r¨¦t theo Người s¨¢t g¨®t chân.

 

6 Người dừng bước, cõi đất liền lảo đảo,

 

Người đưa mắt, c¨¢c dân phải t¨¦ nh¨¤o;

 

n¨²i non vạn đại cũng rã tan, g¨° nổng thi¨ºn thu đều tan chảy:

 

𨮠l¨¤ những con đường xưa kia Ng¨¤i vẫn đi.

 

7 Con đã thấy lều trại của Cu-san lâm hoạ,

 

c¨¢c nh¨¤ bạt của xứ M¨ªt-gian chuyển rung.

 

8 Phải chăng Ng¨¤i nổi giận với c¨¢c sông, lạy Ðức Ch¨²a,

 

phải chăng Ng¨¤i thịnh nộ trừng phạt c¨¢c sông

 

v¨¤ nổi cơn lôi đ¨¬nh trừng phạt biển,

 

khi Ng¨¤i thắng y¨ºn cương cho ngựa,

 

v¨¤ ngự tr¨ºn xa mã của Ng¨¤i?

 

9 Ng¨¤i tuốt trần cung nỏ, lắp t¨ºn v¨¤o dây cung,

 

xẻ đất th¨¤nh sông ng¨°i.

 

10 Thấy Ng¨¤i, n¨²i r¨´ng m¨¬nh khiếp sợ,

 

mây tầng đổ mưa, vực thẳm vang tiếng g¨¤o, v¨¤ giơ tay l¨ºn cao.

 

11 Mặt trời v¨¤ mặt trăng đứng nguy¨ºn tại chỗ,

 

trước mũi t¨ºn lấp lo¨¢ng,

 

trước ngọn gi¨¢o chớp lo¨¨ Ng¨¤i ph¨®ng đi.

 

12 Trong cơn lôi đ¨¬nh, Ng¨¤i rảo c¨´ng cõi đất;

 

trong cơn thịnh nộ, Ng¨¤i ch¨¤ đạp chư dân.

 

13 Ng¨¤i xuất chinh cứu độ dân Ng¨¤i,

 

cứu độ đấng Ng¨¤i đã xức dầu tấn phong.

 

Ng¨¤i đ¨¢nh quỵ thủ lãnh n¨°i gian ¨¢c, lật nền nh¨¤ cho đ¨¢ trơ ra.

 

14 Ng¨¤i ph¨®ng t¨ºn bắn vỡ đầu thủ lãnh của ch¨²ng,

 

đang khi ch¨²ng reo h¨°, k¨¦o đến như vũ bão

 

để đ¨¢nh đuổi tôi đi như thể sắp ăn tươi nuốt sống

 

kẻ khốn c¨´ng trong nơi tr¨² ẩn.

 

15 Ng¨¤i mở lối cho chiến mã của Ng¨¤i v¨¤o biển cả,

 

giữa ba đ¨¤o cuồn cuộn nước m¨ºnh mông.

 

16 Chuyện vừa lọt tai, ruột đã rối bời,

 

mới nghe điều đ¨®, môi miệng con run rẩy,

 

bệnh mục xương đã nhập v¨¤o m¨¬nh,

 

chân lảo đảo không c¨°n vững bước.

 

Con b¨¬nh tĩnh đợi ng¨¤y khốn quẫn

 

chụp xuống đầu dân xông đ¨¢nh ch¨²ng con.

 

17 Thật thế, cây vả không c¨°n đâm bông nữa,

 

cả vườn nho không được tr¨¢i n¨¤o.

 

Quả ô-liu, đợi ho¨¤i không thấy, ruộng đồng chẳng đem lại g¨¬ ăn.

 

Bầy chi¨ºn d¨º biến mất khỏi r¨¤n, ng¨® v¨¤o chuồng, b¨° b¨º hết sạch.

 

18 Nhưng phần tôi, tôi nhảy mừng v¨¬ Ðức Ch¨²a,

 

hỷ hoan v¨¬ Thi¨ºn Ch¨²a, Ðấng cứu độ tôi.

 

19 Ðức Ch¨²a l¨¤ Ch¨²a Thượng, l¨¤m cho tôi mạnh sức,

 

cho đôi chân n¨¤y lanh lẹ tựa chân nai,

 

v¨¤ dẫn tôi đi tr¨ºn đỉnh n¨²i cao vời.

¡¡

    

¡¡